Vào cuối Thế chiến II, theo lệnh Tổng thống Mỹ Harry S. Truman, máy bay B-29 “Enola Gay” của quân đội nước này thả quả bom nguyên tử “Little Boy” xuống trung tâm thành phố Hiroshima, Nhật Bản, lúc 8h15 ngày 06/8/1945 (giờ địa phương). Ba ngày sau, vào ngày 09/8/1945, Mỹ thả một quả bom nguyên tử khác xuống thành phố Nagasaki. Quyết định ném bom nguyên tử được Mỹ coi là một động thái chiến lược nhằm buộc Nhật Bản đầu hàng và chấm dứt Chiến tranh Thế giới thứ Hai. Các vụ đánh bom ở Hiroshima và Nagasaki đã tác động sâu sắc đến Nhật Bản và thế giới. Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Nhật tuyên bố đầu hàng, chấm dứt chiến tranh.
Việc sử dụng bom nguyên tử đã giúp Mỹ trở thành siêu cường hạt nhân đầu tiên trên thế giới. Điều này tạo nên khoảng cách về năng lực quân sự rõ rệt giữa Mỹ và các nước khác, tạo ra một cấu trúc quyền lực toàn cầu mới. Nhưng ngược lại, vụ đánh bom ở Hiroshima cho thấy khả năng tàn phá của vũ khí hạt nhân, dẫn đến việc các quốc gia tìm cách sở hữu vũ khí hạt nhân để tăng cường an ninh và ngăn chặn các cuộc tấn công tiềm tàng từ các quốc gia khác. Điều này dẫn đến một cuộc chạy đua vũ trang, với một số quốc gia theo đuổi các chương trình vũ khí hạt nhân, dẫn đến một môi trường toàn cầu căng thẳng và nguy hiểm. Nó cũng đánh dấu sự khởi đầu của thời đại hạt nhân và bắt đầu Chiến tranh Lạnh, với việc Mỹ và Liên Xô trở thành siêu cường và tham gia vào một cuộc chạy đua vũ trang.
Tóm lại, việc thả quả bom nguyên tử đầu tiên xuống thành phố Hiroshima đã tác động đáng kể đến các mối quan hệ quốc tế bằng cách định hình trật tự toàn cầu sau Thế chiến II, khởi xướng thời đại hạt nhân và gây ra các cuộc tranh luận về vai trò của vũ khí hạt nhân đối với an ninh quốc tế. Sự kiện này vẫn là một cột mốc quan trọng và gây tranh cãi trong lịch sử quan hệ quốc tế và tiếp tục ảnh hưởng đến tư duy chiến lược và hoạch định chính sách cho đến ngày nay.