Phúc lợi là một “cuộc sống tốt” hay “một xã hội tốt” mà ở đó đem lại hạnh phúc.
Trong chính trị, phúc lợi được hiểu là được một cuộc sống tốt hay một xã hội tốt; trong đó, nhấn mạnh vào khả năng đạt được hạnh phúc. Hạnh phúc có hai nhân tố là sự thỏa mãn (pleasant affect) và không khổ đau (unpleasant affect). Vai trò của phúc lợi trong chính sách công bắt đầu được đề cao vào những năm 1990. Các chính sách công thường hướng đến phúc lợi chủ quan (subjective wellbeing). Theo các học giả, phúc lợi chủ quan gồm sự thỏa mãn, không khổ đau và hài lòng cuộc sống (life satisfaction). Phúc lợi trong chính sách công được đo lường qua: kinh tế, môi trường và các chỉ số xã hội. Quá tập trung vào phúc lợi, nhà nước có khả năng bỏ qua các giá trị khác như “tự do”, “bình đẳng” và “công bằng.” Do đó vai trò của phúc lợi vẫn còn tranh cãi.